Kỷ niệm 50 năm ngày hy sinh của 10 nữ thanh niên xung phong tại Ngã ba Đồng Lộc, Hà Tĩnh (24/07/1968 – 24/07/2018).
NHỮNG
BÔNG HỒNG THỜI CHIẾN
Trường Sơn - tuyến đường huyền thoại,
nơi đã trở thành tuổi thanh xuân của hàng vạn thanh niên Việt Nam ở hai đầu đất
nước trong những năm tháng kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Trên con đường đó đã
xuất hiện biết bao những câu chuyện xúc động về tình người, tình yêu, tình đồng
đội trong cuộc sống lao động, sinh hoạt và chiến đấu. Con đường huyền thoại ấy
được làm nên từ những chiến công vẻ vang nhưng cũng rất đỗi thầm lặng của những
con người con gái, con trai “đẹp như hoa hồng, cứng như sắt thép”.
Ở cái tuổi 18 đôi mươi tươi đẹp nhất
của đời người, khi đáng lẽ những người con gái con trai đó phải được sống một
cuộc đời yên bình và giản dị. Thì trên miền quê của họ bom đạn đang giày xéo. Vậy
là, bỏ lại sau lưng những mơ ước về cuộc sống yên bình, họ đã nhẹ nhàng mà vô
cùng tự nhiên, tự nguyện được ra chiến trường để góp sức cho ngày quê hương được
thống nhất, vẹn toàn. Trên con đường chiến đấu đó, đã có những người không trở
về, họ không già đi, vẫn mãi mãi dừng lại ở tuổi trẻ ấy với nụ cười, tiếng hát như vẫn còn vang vọng
nơi chiến trường xưa khốc liệt.
Đồng Lộc của ngày ấy, tuyến đường
giao thông quan trọng là giao điểm của quốc lộ 15A và tỉnh lộ 2 của Hà Tĩnh. Mọi tuyến đường từ Bắc vào Nam đều phải đi qua
nơi này. Ngã ba Đồng Lộc có diện tích
khoảng 50ha nằm gọn trong một thung lũng hình tam giác, hai bên là đồi núi trọc,
giữa là con đường độc đạo. Do địa hình như vậy nên khi bom đạn của địch trút xuống
phía nào, đất đá cũng lăn xuống đường cản trở giao thông. Do có vị trí quan trọng
như vậy mà không quân Mỹ đã tập trung hỏa lực để tấn công ngã ba này nhằm cắt đứt
con đường chi viện cho miền Nam. Theo ước tính, mỗi mét vuông đất nơi đây đã
gánh 3 quả bom tấn. Chỉ tính riêng 240 ngày đêm từ tháng 3 đến tháng 10-1968, không
quân Mỹ đã trút xuống đây 48.600 quả bom các loại. Biến nơi đây trở thành “tọa
độ chết.
Với tầm quan trọng của một “yết hầu” giao
thông như vậy, nên việc thông đường đảm bảo cho sự chi viện từ hậu phương miền
Bắc đến chiến trường miền Nam tại Đồng Lộc được diễn liên tục với sự đồng lòng
của tất cả các lực lượng vũ trang cũng như nhân dân Hà Tĩnh. Đặc biệt là lực lượng
thanh niên xung phong với thành phần nòng cốt là những cô gái với tuổi đời còn
rất trẻ.
16 giờ ngày 24-7-1968 tiểu đội 4
thanh niên xung phong được lệnh trọng điểm ở khu vực không quân Mỹ vừa thả bom
để san lập hố bom sửa chữa đường, kết hợp sửa chữa hầm trú ẩn khơi sâu rãnh
thoát nước ở đoạn đường độc đạo để nhanh chóng thông đường cho xe qua. Sau khi nhận nhiệm vụ, các nữ thanh niên
xung phong đã đến hiện trường gấp rút triển khai công việc. 16h30 phút, trận
bom thứ 15 trong ngày dội xuống Đồng Lộc. Một quả bom rơi xuống ngay sát miệng
hầm - nơi 10 cô gái của tiểu đội 4, Đại đội 552 đang tránh bom. Tất cả 10 cô
gái đã bị vùi lấp trong đất đá và anh dũng hy sinh khi đang làm nhiệm vụ.
Tiểu đội 4 hôm ấy có 10 cô gái
trẻ: Võ thị Tần; Hồ Thị Cúc; Võ Thị Hợi; Nguyễn Thị Xuân; Dương Thị Xuân; Trần
Thị Rạng; Hà Thị Xanh; Nguyễn Thị Nhỏ; Võ Thị Hà; Trần Thị Hường. 10 cô gái, 10
cuộc đời, 10 bông hoa đang thì nở rộ, nhưng sự tàn nhẫn và bất nhân của chiến
tranh đã tước đoạt tất cả, đó là sự sống, là hạnh phúc, là tương lai, là lời ước
hẹn mãi dang dở, …
Chiến tranh đồng nghĩa với cái
chết, dẫu biết rằng trong mọi cuộc chiến sự hy sinh chính là điều tất yếu.
Nhưng làm sao để không xót xa, không đau đớn cho những tuổi hai mươi đã mãi mãi
dừng lại, những đóa hoa của Trường Sơn. Nơi vùng đất chết, bị đạn bom ngày đêm
cày xới những tưởng không một thực thể sống nào có thể tồn tại, nhưng “những
bông hoa” vẫn nở ra từ đất đá như chính sự sống mãnh liệt của con người và vùng
đất anh hùng này.
Đồng Lộc của ngày hôm nay, vẫn bầu trời
ấy nhưng không còn là bầu trời của những cơn mưa bom đạn bao trùm sự chết chóc
mà là bầu trời xanh trong và yên binh được đổi lấy từ “những tuổi hai mươi đã
làm nên Tổ quốc”. Ai đã một lần đã tới Đồng Lộc, dừng chân trước mộ 10 cô gái
thanh niên xung phong. Xin hãy biết quý trọng những phút giây mình đang sống,
những tháng ngày bình yên đã trải qua. Bởi lẽ, những phút, giây, tháng, ngày đó
là được đổi lại từ những phút, giây, tháng, ngày của hàng triệu những con người
đã khuất khi chưa được sống đúng nghĩa “cuộc đời”.
Bầu trời không chỉ có màu xanh mà còn có
pha ánh đỏ!
Người viết: Nguyễn Hà An
Tài liệu tham khảo:
Nhận xét
Đăng nhận xét